UNG THƯ LÀ GÌ HẢ CHỊ???

by admin

Có lẽ đó là câu hỏi khó nhất mà tôi từng được hỏi. Không phải vì tôi không biết câu trả lời mà bởi vì người hỏi là em gái ruột của tôi. Vâng, em gái tôi bị UNG THƯ…
Các bạn có em gái không?
Em tôi thì 12 tuổi, đang học lớp 6, gia đình tôi có tận 3 chị em lận. Nó là út ít nên lúc nào cả nhà cũng nhường nhịn, yêu thương. Trong 3 chị em thì nó cũng là đứa mạnh mẽ và cứng đầu nhất. Chị gái tôi đã lấy chồng còn tôi đang là sinh viên. Lúc nào tôi đi học về, nó cũng chạy ra ôm tôi và hét to mừng rỡ: “A! Chị về rồi!”. Con bé sống tình cảm ghê lắm! Nhưng rồi, tin dữ ập đến với gia đình tôi. Hồi tháng 7 năm ngoái, gia đình tôi có phát hiện ở cổ chân em tôi có 1 khối u nhỏ, sau đó em tôi được ra bệnh viện tỉnh mổ. Xuất viện sau 1 tuần. Những tưởng tất cả chỉ dừng lại ở đó thì vào 1 buổi sáng tôi nhận được điện thoại của bác sĩ nói cần gặp gia đình để trao đổi về tình hình bệnh của cháu. Sau khi trao đổi, gia đình tôi lại tức tốc mang mẫu bệnh phẩm lên Nhi TW xét nghiệm và được chẩn đoán là sacroma mô mềm (1 loại ung thư hiếm gặp). Tất cả mọi người đều suy sụp. Nhưng con bé vẫn chưa biết gì. Thế rồi ngày lên Hà Nội nhập viện, gia đình tôi vẫn cố giấu con bé là đi khám lại chân. Rồi bác sĩ viện Nhi TW yêu cầu chuyển sang viện K Tân Triều điều trị. Con bé tinh lắm, lén nghe trộm bác sĩ trao đổi với bố mẹ tôi. Trên đường từ viện Nhi TW sang bệnh viện K, nó quay sang hỏi tôi với ánh mắt ngây thơ: “Chị ơi, ung thư là gì vậy?”. Câu hỏi ngây ngô khiến tôi nghẹn đắng ở cổ, khóe mắt cay xè, tôi nén chặt nỗi đau và nói dối : “À, là cơ thể em đang bị nhiễm 1 con virut nên em phải chiến đấu để loại bỏ nó ra khỏi cơ thể.” Tôi ước có một phép màu để con bé không phải chịu bất cứ một tổn thương nào dù là nhỏ nhất. Chắc hẳn trong số các bạn ở đây, ít nhiều cũng có những bạn đã từng phải đón nhận tin người thân mắc ung thư, có lẽ các bạn sẽ hiểu được cảm giác này nó đau đớn, hụt hẫng và xót xa đến nhường nào. Tôi không dám viết tiếp chặng đường chữa trị của em tôi nữa. Vì nó quá gian nan, quá đáng sợ. Có lẽ những gì đau đớn nhất trong y học thì em tôi cũng trải qua hết rồi từ phẫu thuật , hóa chất đến xạ trị. Xót xa quá! Thương quá mà tôi không thể giúp được gì chỉ biết động viên, cổ vũ tinh thần cho nó. Tính đến nay cũng gần 8 tháng rồi, chỉ còn 2 đợt truyền hóa chất nữa là hoàn thành phác đồ điều trị. Trộm vía là ngoài những hôm ở viện, do ảnh hưởng tác dụng phụ của thuốc nên nó mệt, còn lại nếu được nghỉ 1-3 tuần giữa 2 lần truyền hóa chất thì con bé lại dần khỏe lại, vẫn đi học cùng với các bạn. Chỉ đội 1 cái mũ phớt và đi bộ đến trường học bình thường. Nhiều lúc tôi nghĩ mà tôi phục nó ghê! Đi học buổi học buổi bỏ vậy mà đi thi nó vẫn xếp thứ 24/44 của lớp. Đấy, các bạn ạ, ung thư đâu phải là dấu chấm hết. Mà nếu các bạn nghĩ đó là dấu chấm hết thì sau “dấu chấm” mình lại có thể bắt đầu một câu chuyện mới. Câu chuyện về nghị lực. Phải không? Dừng đau đớn! Hãy mạnh mẽ lên nếu như bạn hoặc gia đình đang có người mắc căn bệnh này, hãy động viên họ, tinh thần rất quan trọng, nó chiếm 80% trong quá trình hồi phục của bệnh nhân. Chúc các bạn và gia đình luôn khỏe mạnh!

You may also like

Leave a Comment