Có chị em nào như em ko ạ. Bình thường cố gắng cũng chỉ quanh mức 48-49 cân, yêu vào cái, chắc do tâm lý thoải mái nên tăng 8 cân…nhiều lúc nhìn vào gương ko nhận ra bản thân nữa…1 phần cũng do anh n.y có tâm hồn ăn uống nên cứ gặp nhau là ăn, ăn và ăn…
Ngày xưa hồi còn gầy (lúc 48-49 cân) ăn mặc gọi là quyến rũ tí là y như rằng bị nhắc, giờ đùng cái lên 8 cân, mà chả phải đùng cái…khi phát hiện ra lên 5 cân đã tự hứa với bản thân là phải giảm phải giảm, ai ngờ lên thêm 3 cân nữa…
Cũng sợ anh n.y ch,ê xấ,u ch,ê b,éo…:
– Anh ơi, em mà béo lên, anh còn yêu em ko?
– Có chứ?
– Thật ko?
– Thật!
– Điêu!
– Ô hay, chính anh vỗ béo em đấy, ko nhận ra lần nào gặp nhau anh cũng đưa em đi ăn món ngon à?
Công nhận thật lần nào gặp cũng đưa đi ăn món ngon, ko phải kiểu “Em thích ăn gì?” – “Ăn gì cũng đc” ko phải kiểu ấy đâu, mà lần nào cũng “Nay đưa đi ăn nem nướng”, “Nay đi ăn bánh xèo”, “Nay đi ăn cơm gà”, “Nay cho em đi ăn…” ý là chọn luôn món cho, mà món nào cũng ngon…huhu, ăn vào lắm mọi người à…thế là tăng 8 cân. Rồi anh n.y còn nói:
– Cho đầy đặn 1 chút, chừa cái tội ăn mặc quyến rũ ra đường đi! Giờ mặc quyến rũ xem có thằng nào ngắm ko? Ngày trước em nhỏ nhỏ, mặc kiểu ấy, ra đường chúng nó thi nhau ngắm, anh vỗ béo luôn, đỡ phải ngắm ngủng gì!
– Anh ko muốn n.y anh xinh đẹp à?
– Xinh đẹp cho thằng khác ngắm thì làm gì? Em chỉ cần xinh đẹp trong mắt anh thôi! Cứ ăn đi, ăn nữa, khi nào anh cảm thấy ko nên ăn nữa thì anh sẽ nói, ăn…ăn nhiều vào, ăn nữa đi, con gái đầy đặn tí trông mới xinh. Mà mặt em xinh, nên em ko phải nghĩ nhớ!