• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

  • Chương 1293: Tiêu Chính Văn ngông cuồng

Mọi người chưa kịp đáp lời, một bóng người xuất hiện trên con đường quanh co dưới chân núi.

Chỉ thấy người này cầm một thanh giáo dài màu đỏ, trên đầu giáo thấp thoáng ánh sáng màu vàng, mặc một bộ đồ màu trắng, đơn giản nhưng không mất đi sự uy nghiêm.

Mỗi một động tác đều mang theo khí chất vô cùng oai hùng dường như hòa làm một thể với sông núi.

Người này vừa xuất hiện đã thu hút hết sự chú ý của mọi người.

Hàng trăm ánh mắt đều tập trung nhìn người dưới chân núi.

Thậm chí từng hơi thở của cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao bỗng bao trùm trên bục cao, mấy chục ánh mắt sắc bén đồng loạt nhìn về phía người đó.

Uy lực mạnh mẽ có thể sánh ngang với uy lực của trời bỗng bao quanh lấy người đàn ông trẻ tuổi đang đi dọc theo đường núi đó.

Nhưng uy lực này lại hóa thành hư vô khi đến gần người đàn ông trẻ tuổi.

Cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao.

Ngoài đệ tử của năm đại danh sơn, trên thế giới người này có thể có thực lực như vậy chỉ có Tiêu Chính Văn mà thôi.

“Cậu ta là Tiêu Chính Văn à?”

Cừu Vạn Lý lạnh lùng thanh niên đang bình thản chậm rãi đi đến đó nói.

“Đúng thế, chính là cậu ta!”

Lúc này Thương Nhan Bách nghiến răng nghiến lợi nói, dù Tiêu Chính Văn có thành tro, cụ ta cũng có thể nhận ra.

Gặp lại Tiêu Chính Văn, thậm chí Thương Nhan Bách hơi không kiềm chế được nỗi hận trong lòng, có mấy lần cụ ta muốn bước đến đấm cho Tiêu Chính Văn vài cái.

Nhưng cuối cùng lý trí vẫn đè nén được nỗi kích động của cụ ta.

“Hừ, người này cũng xem như là người lợi hại, vẫn có thể bình tĩnh đối mặt với trận thế lớn như vậy, quả thật xứng đáng là người đấu với tôi”.

Lúc này Lâm Phi Dương chắp hai tay sau lưng, kiêu ngạo nói.

“Nói thẳng ra cậu ta cũng là một thiên tài, Thiên Vương năm sao chỉ hơn hai mươi tuổi, tìm khắp Hoa Quốc cũng chỉ đếm được trên năm đầu ngón tay”.

“Chỉ tiếc là cậu ta không nên chọc vào nhà họ Trương, càng không nên đắc tội với năm đại danh sơn. Hôm nay Hoa Quốc chắc phải mất đi một đứa con cưng của trời”.

Đoàn Hải Long chắp hai tay sau lưng nói.

Nghe có vẻ như cụ ta đang lấy làm tiếc cho Tiêu Chính Văn.

Nhưng thật ra giọng cụ ta lạnh như băng, trong mắt chỉ hiện lên sát khí ngùn ngụt.

Mãi đến khi Tiêu Chính Văn đến trước đàn tế, mọi người đồng loạt nhường ra cho anh một con đường.

Đệ tử và hộ pháp trấn giữ của nhiều tông môn đều kính cẩn nhìn Tiêu Chính Văn.

Thấy Tiêu Chính Văn đi thẳng đến, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt, bình thản, vô cùng tự đại ngông cuồng.

Thương Nhan Bách cũng không kiềm chế được nữa, sải bước lao xuống từ trên bục cao chặn đường Tiêu Chính Văn lại.

“Tránh ra!”

Tiêu Chính Văn không thèm liếc nhìn Thương Nhan Bách, chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ.

Thương Nhan Bách lại bị coi thường ngay trước mặt tất cả mọi người, cơ mặt liên tục co giật, đôi mắt hiện lên ngọn lửa phẫn nộ.

“Tiêu Chính Văn, không ngờ cậu cũng dám đến cục diện chết hôm nay”.

“Nhìn thấy rồi chứ? Trên Thương Lĩnh này có cả hàng chục nghìn tiền bối nổi danh của võ tông, không một ai nói chuyện với cậu. Nếu hôm nay cậu quỳ xuống dập đầu nhận sai với tôi, có lẽ tôi nhất thời có cảm hứng thay mặt Hoa Sơn cầu xin cho cậu được toàn thây”.

Thương Nhan Bách khàn giọng hét lên.

Cụ ta không biết rốt cuộc Tiêu Chính Văn lấy đâu ra tự tin, đã đến nước này rồi mà còn dám kiêu ngạo.

“Ông xứng sao?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp một câu.

Một câu “ông xứng sao” suýt khiến Thương Nhan Bách ngất tại chỗ.

Cụ ta là ai cơ chứ?

Đường đường là người đại diện của Hoa Sơn tung hoành trong giới thế tục

Cụ ta không xứng ư?

“Hừ, Tiêu Chính Văn, đừng nghĩ cậu đánh thắng Đông Phương Ngạo Vũ, giết được Trương Đạo Linh thì cậu là bất khả chiến bại trong thế gian. Mở to mắt ra mà nhìn những người ngồi trên bục cao kia là ai”.

Nói xong, Thương Nhan Bách chỉ tay vào bục cao cách đó không xa.

“Không ngại nói cho cậu biết tùy ý chọn một người ngồi trên bục cao đó đều có thể khiến cậu chết”.

“Tôi tin cậu cũng biết rõ hôm nay là ngày tận thế của cậu, lẽ nào bây giờ cậu vẫn chưa nhận ra hiện thực sao?”

“Hoa Quốc không cứu nổi cậu, Thiên Tử cũng không thể cứu cậu, võ tông càng không thể. Những người đến đây hôm nay không một ai nói giúp cậu cả, dù có là Đại trưởng lão của võ tông cũng không có tư cách nói chuyện”.

“Chỉ dựa vào chút bản lĩnh đó của cậu mà có thể giết được nhiều cao thủ thế này sao? Giết được hết hàng nghìn, hàng chục nghìn người của võ tông được à? Cậu có nhận ra thanh kiếm gãy và tấm khiên bị vỡ kia không?””

Mặt mày Thương Nhan Bách méo xẹo, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào thanh kiếm Si Vưu và tấm khiên Si Vưu, thở hổn hển nói.

“Đây chính là thánh vật của chiến thần xưa, cho dù có giết cậu ở đây thì Thiên Tử Hoa Quốc cũng không dám nói nửa chữ, càng sẽ không có ai báo thù cho cậu. Sợ rồi chứ, Tiêu Chính Văn?”

Tất nhiên Thương Nhan Bách sẽ không ngây thơ đến mức bảo Tiêu Chính Văn buông tay chịu trói, cụ ta chỉ muốn lấy lại thể diện đã mất ở Long Kinh ngày hôm đó.

Nhưng dù là một nguyện vọng nhỏ nhoi như thế cũng khó mà thực hiện với Tiêu Chính Văn, cụ ta không cam lòng.

“Cút!”

Tiêu Chính Văn vẫn không liếc nhìn Thương Nhan Bách dù chỉ một ánh nhìn, chỉ lạnh lùng nói ra chữ “cút” từ kẽ răng.

“Cậu dám bảo tôi cút sao?”

Sắc mặt Thương Nhan Bách xanh mét, cụ ta không phải đến để rước nhục vào mình, Tiêu Chính Văn thế mà lại bảo cụ ta cút ngay trước mặt nhiều người như thế?

“Một là cút, hai là chết!”

Tiêu Chính Văn chỉ lạnh lùng đáp.

Cùng lúc đó hơi thở mạnh mẽ của cảnh giới Thiên Vương cảnh giới long cấp năm sao bốc lên từ dưới chân Tiêu Chính Văn, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ trong tay anh bỗng phát ra tiếng kêu.

“Rít!”

Tiếng kêu vang lên, không khí xung quanh hơi thay đổi, một luồng khí lạnh xuyên thấu tâm can đột nhiên ập đến.

Không chỉ có Thương Nhan Bách cảm thấy sợ hãi mà ngay cả những người xung quanh cũng đều lùi về sau.

Hơi thở đó đáng sợ quá.

Như thể đến từ chín tầng địa ngục, lại giống như Thiên Thần ở chín tầng mây giáng thế, thậm chí vài đệ tử tông môn ý chí không kiên định quỳ xuống đất.

Đây chính là uy lực của Thiên Vương.

Kết hợp trận pháp và uy thế thật sự Thiên Vương nên có của võ thuật.

Trán Thương Nhan Bách toát đầy mồ hôi, vừa nuốt nước bọt vừa chỉ vào Tiêu Chính Văn, không cam lòng hét lên: “Họ Tiêu kia, e là cậu vẫn không biết hôm nay không chỉ có Hoa Sơn tôi muốn chôn cậu ở nơi này đâu”.

“Còn có Hằng Sơn, Thiên Sơn, minh chủ liên minh võ thuật và rất nhiều đồng môn của võ tông. Tôi muốn xem xem lát nữa cậu còn có tư cách gì để ngạo mạn”.

“Bốp!”

Tiêu Chính Văn không hề báo trước đã vung tay lên đấm một cú mạnh vào mặt Thương Nhan Bách khiến cụ ta lảo đảo, văng ra xa hơn hai mươi mét, sau đó đập mạnh người vào cây cột dưới bục cao mới dừng lại.

Lúc này cả đàn tế lặng ngắt như tờ.

Cú đấm này không phải ai cũng dám tùy tiện đánh, đó là Thương Nhan Bách đấy.

Hơn nữa còn đánh ông Thương trong khi bản thân đang ở trong tình thế nguy hiểm?

“Hỗn láo!”

Lúc này một giọng nói lạnh như băng bỗng vang lên từ trên bục cao.

Sau đó một thanh niên mặc áo dài tay cầm thanh kiếm dài đi xuống, vươn tay đỡ Thương Nhan Bách bị đánh đến mức choáng váng.

Lúc này xương gò má của Thương Nhan Bách bị lệch đi, da thịt trên mặt cũng bị xương đâm xuyên qua, bộ dạng nhếch nhác này quả thật thảm thương không nỡ nhìn.

“Tiêu… Tiêu Chính Văn!”

Thương Nhan Bách che gương mặt bị đánh đến biến dạng của mình, hai mắt đỏ ngầu, nước mắt chảy dài.

Thấy thế mọi người không khỏi thổn thức, đó là ông Thương đấy, thế mà bị Tiêu Chính Văn chọc tức đến mức ứa nước mắt.

“Hay cho Tiêu Chính Văn, anh có biết tôi là ai không?”

Thanh niên chắp hai tay sau lưng lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.

“Anh là ai liên quan gì đến tôi?”

Tiêu Chính Văn vẫn lạnh nhạt nói.

“Tôi là đệ tử nhập môn của Hằng Sơn, Lý Thiên Lăng”, thanh niên kiêu đó ngạo nói.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom