Có lẽ nay thời tiết Hà Nội cũng lạnh, khiến mình muốn tâm sự vài điều. Mình nữ, cựu sinh viên trường, năm nay 27 tuổi.
= tuổi mình các bạn đồng trang lứa, cũng dần ổn định công việc, có người cũng lập gia đình, có người thì sinh con rồi.
Còn mình thì công việc tạm thời là “Thất nghiệp”, mọi thứ đến quá nhanh, thứ 6 tuần trước đùng cái họp rồi nói là cắt giảm nhân sự, người bị cắt giảm là mình vì mình là người mới, còn lại toàn anh chị làm lâu năm ở đấy rồi… thôi mình cũng có nhiều vấn đề và có nhiều cái khó, mình cũng chấp nhận. Từ lúc biết tuần này mình phải bàn giao công việc và lấy đồ về thì mình cũng đi rải hồ sơ, đã có nơi gọi nhưng chưa đến ngày phỏng vấn.
Công việc thì cứ bất ổn như vậy, từ cái đợt trước dịch đến tận bây giờ, tính ra là cũng gần 3 năm rồi…mà cứ “Lông bông”.
Chuyện tình cảm thì mới bị cắm sừng, buồn, chán, ban đầu cũng đau có, khổ có nhưng chợt nhận ra, ở cái tuổi mình thì họ ổn định hết rồi nên là “Thất nghiệp còn đáng sợ hơn thất tình” nên thôi, quay trở lại làm việc, có duyên có số tự khắc vồ lấy nhau.
Mà đợt dịch ấy, làm ở nhà ko ăn thua nên mình tính đầu tư gì đó, cái ngu của mình là đem tiền cho người khác cầm, để đầu tư, nghĩ là ăn lời nhiều hơn lãi ngân hàng là đc vậy là mất sạch, chẳng dám nói với bố mẹ, sợ bố mẹ lo nghĩ, chỉ bảo là ở HN đắt đỏ chưa để ra đc nhiều…
Chuyện công việc, chuyện tình cảm đã vậy rồi, còn chuyện gần đây mình… cho bạn vay nữa. Mình đi làm ko phải là ko có tiền, ko phải là ko để ra đồng nào cả nhưng 1 phần vì đầu tư thua lỗ, 1 phần gần đây vì tin bạn bè, trước thấy mọi người bảo nó làm ăn đc nên cho vay 100tr, cuối cùng cũng ko liên lạc được, gọi cho gia đình thì cũng bảo là ko gọi đc cho nó, giờ cũng chẳng có thời gian mà đi đi về về nhà nó để đòi tiền nữa…cứ thi thoảng nhắn tin vào sđt nó, ko biết nó đọc đc ko, rồi nhắn tin nhờ bố mẹ nó…cũng ko biết bố mẹ nó có liên lạc đc với nó ko.
Còn chưa kể mới tháng trước, mình bị trộm khoắng mất ví, mất giấy tờ cả 1 chiếc laptop…khó khăn chồng chất khó khăn.
Và rồi đi ngoài, thời tiết rét buốt, người giàu, người có điều kiện ngồi ô tô, ko thì cũng có cặp có đôi, có gia đình, ngồi trên chiếc xe họ ôm nhau ấm áp, rồi lại nghĩ tới bạn bè giờ cũng dần ổn định, còn mình thì…bàn giao xong công việc, mang balo, mang cái hộp đựng đồ dùng văn phòng về…”Tạm thất nghiệp”. Tất nhiên mình sẽ ko bỏ cuộc, sẽ sớm tìm đc việc mới thôi nhưng vẫn cảm thấy chạnh lòng, chơi vơi…
Đôi lúc muốn về nhà ngay, về với bố mẹ, ăn bữa cơm, làm 1 công việc thu nhập ko cần quá cao nhưng gần bố mẹ, ko phải mệt mỏi, lo lắng, cơm no, áo ấm…vậy là đủ nhưng thôi, mình lớn rồi mà, phải cố gắng chứ, dù có là con gái vẫn phải tự lập, tự đứng trên đôi chân của mình. Nhìn lên thì chẳng bằng ai nhưng ngoài kia, còn rất nhiều người chẳng bằng mình…
Tâm sự vậy thôi chứ mình cũng ko muốn xin ai 1 đồng nào, nếu có thể, các bạn cho mình xin 1 cmt cho có động lực, có thể là cmt chia sẻ về chuyện các bạn cố gắng hoặc có thể lời động viên để mình có động lực, dù chúng ta chẳng quen nhau nhưng chắc chắn đọc đc cmt của các bạn thì mình nghĩ mình cũng sẽ cảm thấy đc an ủi phần nào.
Cảm ơn các bạn.
Có bao giờ bạn cảm thấy chênh vênh, cảm thấy muốn về nhà ngay khi đang ở xa nhà chưa?
105