KỂ CHUYỆN LẦN ĐẦU ĐƯỢC LÀM PHỤC VỤ Ở KHÁCH SẠN 5 SAO

by admin

Hi, mình là Bi, mới tốt nghiệp được vài tháng và cũng có 4 năm làm khá là nhiều việc phục vụ, gia sư, bàn hàng, telesale, trực page,… nhưng mà ấn tượng sâu đậm nhất thì vẫn là công việc đầu tiên đi làm, không biết là có bạn nào có cảm giác giống mình không? 

Mình cũng được dạy là lên đại học cần đi làm thêm để tăng sự va chạm và có thêm nhiều kỹ năng sống này kia. Đặc biệt là với đứa tồ tồ, ít nói, ngờ nghệch như mình. Hồi đó mình được bố mẹ bao bọc lắm, tiền đi học, ăn chơi được lo cả rồi. Đâu phải suy nghĩ gì nhiều, làm cũng được, không làm cũng chả sao. Mình rụt rè, gặp người lạ là cúi gằm mặt, nói bé tẹo, ngại lắm lắm mà đăng ký học ngành du lịch – khách sạn mới ghê. Cái ngành phải nhanh mồm nhanh miệng một tí. 

Có một điều đặc biệt là ở Khoa chúng mình sẽ được kết nối làm casual banquet ( đại khái là nhân viên thời vụ tiệc, có thể là bàn, bếp, tạp vụ, tùy vị trí, không cố định ngày trong tháng, được thuê khi khách sạn không đủ nhân viên chính) cho các khách sạn 5 sao ở Hà Nội. Thế là như bao chị em bạn bè trong ngành, việc đầu tiên tớ làm là phục vụ tiệc ở Pan Pacific Hà Nội, đây cũng là nơi sau này tớ đi thực tập 4 tháng luôn. 

Lần đầu bao giờ cũng thiệt là cồng kềnh. Khách sạn lớn an ninh rất cao, nghiêm ngặt, dù cả với nhân viên thời vụ. Qua cửa vào riêng dành cho nhân viên thì sẽ cần để lại thông tin, chứng minh, ghi lại giờ ra vào, nhận phiếu ăn và pin cài áo (tùy nơi có phiếu ăn hay không nhé).

Đặc thù là sẽ có những quy định nghiêm ngặt về buộc tóc, móng tay, giày đen, đồng phục. Khách sạn chuẩn bị sẵn đồng phục được là phẳng phiu và có các size khác nhau rồi, ra giặt là lấy. Nhưng mình lại bị vấn đề luôn từ khi mặc thử đồng phục. 

Đầu tiên là vào khu thay đồ chung với tâm trạng e ấp của con gái mới nhớn, vì chung, toàn con gái mà, như nhau cả thôi, ai thèm nhìn. Nhưng mình vẫn ngại huhu. Mình hí hửng chui dô chiếc áo dài và rồi quần chật. Yup, hồi đó mình béo xỉu, không vừa, mỡ bụng lòi phòi. Mà size chung nên đành phải mang đi đổi cái khác. Cho nên là kiểm soát cân nặng cũng quan trọng lắm đó nha. 

Thiệc tình là mình nhà quê lớm, vô nhìn cái gì cũng thấy wow, nhất là khi bước lên khu vực tiệc. Cái phòng to đùng, đi đâu cũng được trải thảm, êm chân, đèn vàng lấp lánh. Chúng mình được training sơ qua về cách lau đồ, mỗi đứa được chia một việc. Lúc ấy mình được chia lau ly, dao dĩa và xếp napkin (khăn ăn).

Và tới khúc này thì mình biết sao nhà hàng lại đắt thế rồi. Đồ gì cũng phải qua nước nóng, ly lau bằng hơi, xong rồi nhắc lên soi đèn xem còn vết nào không. Mà đồ gì cũng đắt, có cả cái bảng giá đền tiền nếu làm vỡ nữa, hồi đầu làm không dám mạnh tay, sợ đền thấy bà. Sau này quen hơi thì khác hihi. Napkin xếp cũng phải có kiểu cách riêng theo không gian tiệc. Đồ trên bàn xếp căn chỉnh từng vị trí, ghế bàn đều được đo, giám sát và quản lý sẽ check lại. 

Hôm đó mình làm tiệc cưới, có cái khai vị tám món,  thực sự đồ ăn có một chút xíu xiu thôi nhưng mà cái đĩa được lót đế đồng bên dưới, nặng khủng khiếp. Lúc đi phải xếp đội hình và cười nữa mà tay chân mình run rẩy, nhất là lúc dừng lại chụp ảnh. Gớt nước mắt. Chưa dừng lại với sự hoảng hốt với đồ ăn, bê súp cũng sợ không kém. Anh quản lý túm mình lại, bảo em ơi, sao gồng mình căng thẳng thế, em bê như này này, cười lên nào. Lúc ý mình chỉ sợ đồ nóng mà đổ lên người khách thì đền không hết tội. Vã cả mồ hôi hột. 

Đồ ăn đi hết thì đứng chờ phục vụ, đôi giày đen huyền thoại khiến mình đau muốn gãy chân. Ai từng làm khách sạn thì đều biết nó khó chịu thế nào và về nhà còn bị thúi chân cơ. Thiệc đó. Tiệc tàn là đi dọn, lúc bày ra 7749 thứ đồ để làm đẹp bàn thì lúc dọn là nhọc công nhất. Dọn xong thì setup tiệc mới và được đi về. 

Còn cái nữa chưa khoe là cơm ở khách sạn ngon thực sự ấy, có căn tin riêng và đồ ăn nhiều món, có tráng miệng nữa. Không phải nấu, à không được ăn đồ của khách đâu nhé.

Hôm ấy tiệc muộn, gần 11h mình mới về. Hết xe buýt rồi nên phải đi grab. Mà đây là mình may mắn, gặp nơi không quá bóc lột casual, có những chỗ khác còn đáng sợ hơn. 

Làm hồi ấy lương chỉ được có mười mấy nghìn một giờ thôi, việc cũng rất vất vả mà thời gian lại dài, thế nhưng mà đây là cơ hội nên thử dành cho bất cứ sinh viên nào ngành khách sạn. Có nhiều bạn chỉ sau vài lần chạy tiệc là muốn bỏ nghề, bạn sẽ có được cái nhìn chân thật nhất, khác xa so với lý thuyết khi đi làm thực tế như thế này. 

Sẽ có đau chân, có thời gian dài, có ca ăn bất thường, có khi phải dọn dẹp xong xuôi 3h chiều mới được ăn cơm hay là nhịn luôn để set kịp cho bữa tiệc mới sắp diễn ra. 

Công việc đầu tiên bao giờ cũng vụng về cả nhưng làm nhiều nhiều lần cái nhỏ mới thử tới cái lớn được. Do bắt đầu với làm ở khách sạn nên sau mình có làm thêm ở nhà hàng ngoài có nhiều quy củ hơn nhưng vẫn thấy nhẹ nhàng và dễ hơn hẳn so với ở khách sạn. 

You may also like

Leave a Comment